” Mẹ không thương em, người mẹ nào mà đối xử với con như vậy ” đó là câu nói của cô bé 17 tuổi. Nói chuyện vói em tôi mới hiểu được rằng: Trong cuộc sống này mỗi người sẽ mang cho mình một số phận khác nhau, một hoàn cảnh sống khác nhau. Dù hoàn cảnh của em và tôi khác nhau,cách thể hiện tình yêu thương của mẹ sẽ khác nhau. Nhưng dù sao mẹ nào mà mẹ chẳng thương con , đó cũng là câu nói tôi thường bảo với em. Nhưng em chỉ trả lời ” Đó là mẹ chị, riêng mẹ em thì không”.
Trải lòng về cuộc sống gia đình của cô bé 17 tuổi
Là cô bé có tâm hồn khá trưởng thành và suy nghĩ chín chắn, có bề ngoài trầm lặng nhưng tính cách lại dễ gần. Chỉ những ai em yêu quý em mới mở lòng tâm sự, có thể với những người gặp em lần đầu sẽ có một cái nhìn khác về em. Sẽ bảo em là một người ít nói, trầm lặng và khó gần thế nhưng chỉ ở lâu với em, tiếp xúc nhiều với em bạn sẽ biết em là một người khá tinh tế, suy nghĩ nhảy cảm và có nét nghịch ngợm nữa. Thế những ẩn sau nụ cười đó những tâm sự trĩu nặng.
Đang tuổi ăn tuổi lớn cũng là tuổi dậy thì , bạn biết tuổi dậy thì rồi đúng không. Ương nghạnh , chống đối và có gì đó của tuổi nổi loạn. Thường xuyên lớn tiếng, thường xuyên tranh cãi với mẹ là cuộc sống của bé. Thế nhưng, đôi khi những lời nói nặng lời gây tổn thương tới con là điều làm em buồn, và coi thường mẹ. Đã nhiều lần em khóc, em buồn vì những lời nói đau lòng từ mẹ, chính những lời đó đã tác động sâu sắc đến tâm lý của em. Nói lại mẹ với những lời không văn hóa là một điều không tránh khỏi, thế nhưng chính sự thể hiện tình yêu của mẹ không đúng mà làm ảnh hưởng đến cảm xúc của con. Nhất là đang tuổi dậy thì, tuổi của nổi loạn.
Tôi khuyên em, tôi tâm sự với em rằng em không nên như vậy, đừng cãi lại mẹ với những lời không văn hóa. Em hiểu rằng những lúc như vậy là mình sai thế nhưng tại sao mẹ em mắng chửi em những lời của một người vô văn hóa như vậy, em làm gì để phải chịu những lời như thế. Em làm gì sai, nếu có sai thì mẹ em có thể nói nhẹ nhàng với em. Chính những lời mắng chửi của mẹ khiến em trở nên vô cảm rồi, đã nhiều lần em nghĩ đến cái chết, đã nhiều lần em nghĩ đến trốn chạy khỏi ngôi nhà này. Cuộc sống của em trở nên ngột ngạt khi có mẹ, em ghét mẹ, em không yêu mẹ. Tình cảm của em dành cho mẹ dường như nhạt nhòa theo thời gian.
Bạn em thường kể về mẹ của mình một cách tự hào và em cũng ước ao mình có một người mẹ tâm lý như vậy. Sinh nhật, có lẽ cái ngày mà em không bao giờ nhớ đến, chưa bao giờ mẹ tổ chức sinh nhật cho em hay hỏi em muốn gì trong ngày sinh nhật. Chính vì vậy mà em dần lãng quên đến ngày sinh nhật của mình, cho đến khi em được bạn bè nhớ đến sinh nhật mình. Em nhớ ngày đó, em còn không nhớ 20 là sinh nhật mình cơ, thế nhưng em lại được bạn mình nhớ đến. Nó hỏi em: Mày thích ăn gì ?câu hỏi đó khiến em rất cảm động. Đối với em, chỉ cần một sự quan tâm nhỏ cũng khiến em ấm lòng, cũng khiến em cảm động mà rơi nước mắt. Em nghĩ rằng ” mẹ không thương em’, có người mẹ nào thương con mà như vậy, luôn mắng chửi vô cớ. Tại sao không ân cần, không tâm lí như những người mẹ khác. Nếu em có một mẹ hiền dịu như mẹ chị em không bao giờ như thế đâu nhé. Nghe câu nói này của em mà tâm tôi trĩu nặng và khiến tôi suy nghĩ. Với tôi tuổi 17 là tuổi chơi, tuổi ăn , vô lo vô nghĩ ,được cha mẹ bao bọc dù điều kiện gia đình của tôi không mấy khá khẩm.
Đã có nhiều đêm chúng tôi mải miết tâm sự mà quên mất đi thời gian, tôi nhớ lần tâm sự ấy em có nói đến vấn đề mẹ đọc nhật ký của em. Em nói với tôi rằng : ” Trước kia em biết mẹ mình đọc trộm nhật ký của em, và em rất tức giận về điều đó. Đó là quyền riêng tư của mỗi người, lúc đó em có thể thông cảm rằng mẹ chỉ quan tâm em mới đọc trộm Nhật Ký. Thế nhưng đến tận bây giờ, em hiểu rằng, đọc trộm Nhật ký con chỉ vì tò mò chứ không phải quan tâm con. Mẹ em chỉ có tò mò thôi, chứ quan tâm gì em.’ Chính suy nghĩ đó đã gây nên một khoảng cách rất lớn giữa mẹ em và em. Tôi không biết, đến khi nào khoảng cách này mới được rút ngắn lại. Và có nhiều chuyện bên lề khác nữa mà khiến em có một cái nhìn ác cảm đối với mẹ mình.
Qua câu chuyện của em tôi muốn nhắn nhủ đến các bậc phụ huynh rằng: Tuổi 17 là tuổi đang trong giai dậy thì, dễ nổi loạn. Chính vì vậy, mà chúng ta cần ần cần, nhẹ nhàng khuyên bảo các con. Đừng dùng những đòn roi hay những lời tục tĩu, nặng lời mắng nhiếc con. Chính những hành động đó đã vô hình gây tổn thương đến tâm lý con mình. Không chỉ riêng cô bé mà tôi kể trên, mà còn rất nhiều rất nhiều cô bé khác sẽ có suy nghĩ giống như vậy. Các em sẽ nghĩ rằng mẹ không thương mình, không thương nên mới đối xử với mình như vậy. Do đó, các bậc cha mẹ hãy rút kinh nghiệm cho mình, đừng vì tực giận mà buông lên con những lời tục tĩu, hãy dạy con bằng những lời khuyên chân thành nhé nhàng. Hãy tìm hiểu về tuổi dậy của con, để có cách dạy con đúng hướng qua các trang tâm sự, các tin tức- sự kiện liên quan đến cách giáo dục con , hay gặp gỡ nó chuyện với các chuyên gia tâm lý để có những lời khuyên tốt nhất.